Thành phố Hóa Sơn, tỉnh Quảng Đông.
Nơi này là quê nhà của Vệ Tô, cũng là quê nhà của người cai ngục đã bị Ôn Văn giết chết, mà Ôn Văn đến nơi này chính vì muốn bồi thường cho người nhà của hắn.
Ôn Văn có thể trực tiếp gửi một khoản tiền vào tài khoản ngân hàng cho bọn họ, nhưng nếu làm thế thì trong lòng Ôn Văn sẽ rất khó chịu, vì thế anh muốn tự mình tới một chuyến.
Sau khi tiến vào thành phố, Ôn Văn cải trang một phen, anh sợ đụng mặt Ngô Vọng hoặc là người đang đuổi bắt Ngô Vọng, hiện giờ anh không muốn có chút quan hệ nào với người của thành phố nước Oye.
Vị cổ thần ngủ say Ensuk kia có thể dựa vào một cái tên để xác định vị trí của người đó, đối với Ôn Văn mà nói hắn quá nguy hiểm.
Chỉ là sau khi tới thành phố mà có lẽ Ngô Vọng đang ở nơi này, dục vọng của Ôn Văn đối với Ngô Vọng có hơi rục rịch, căn cứ vào ký ức của Vệ Tô thì trong tay tên Ngô Vọng này thật sự có quá nhiều thứ tốt.
Bù nhìn thế thân, thuốc vạn năng, tấm khiên phòng ngự tuyệt đối... nếu như Ôn Văn bắt được Ngô Vọng thì tuyệt đối sẽ thu hoạch được một mớ lớn!
Tiền lời và nguy hiểm cùng tồn tại, vì thế Ôn Văn lựa chọn cố gắng làm như không thấy, bằng không nếu thật sự nhìn thấy Ngô Vọng thì có lẽ Ôn Văn sẽ không nhịn được mà vét sạch một phen.
Đơn giản điều tra một chút, Ôn Văn phát hiện cai ngục đã chết kia có một người vợ và một đứa con trai.
Người vợ chỉ là phụ nữ bình thường, làm công trong một xưởng dệt ở thành phố, tiền lương không thể nói là cao nhưng cũng không thấp, mối quan hệ ở quê nhà không tệ, là một người phụ nữ tốt.
Mà con của bọn họ thì đang học lớp bốn tiểu học, có hơi bướng bỉnh, bình thường vẫn luôn làm giáo viên liên hệ với phụ huynh, làm mẹ cậu nhóc đau đầu không thôi.
Vị cai ngục kia chính là trụ cột gia đình này, vì chống đỡ gia đình mà hắn phải tới làm việc ở thành phố Diên Lăng xa xôi, trải qua một phen cố gắng thì trở thành quản lý đại sảnh ở sơn trang Lệ Thủy, mỗi tháng gửi về cho gia đình không ít tiền lương.
Sau khi Hiệp Hội Thợ Săn san bằng sơn trang Lệ Thủy, trụ cột trong nhà bị chặt đứt, tin tức truyền về cho hai mẹ con là người đã chết, nguyên nhân là công việc quá mệt nhọc nên dẫn tới tai nạn xe cộ.
Như vậy kỳ thực cũng không tệ, ít nhất trong ấn tượng của người nhà thì hắn chính là người tốt.
Tin tức đã truyền về nhà được mấy tháng, áp lực gia đình trong mấy tháng này trở nên rất lớn, người mẹ ngoại trừ ra ngoài làm việc thì còn nhận thêm một ít việc vặt làm trong thời gian nghỉ ngơi để trang trải chi phí trong nhà.
Xem ra, khó khăn lớn nhất của gia đình bọn họ chính là vấn đề tiền bạc.
Vì thế lúc năm giờ chiều, Ôn Văn mặc quần áo nhân viên công ty bảo hiểm chờ ở cửa nhà bọn họ, bình thường vào lúc này thì người mẹ sẽ tới trường đón đứa con cùng về nhà.
Ôn Văn chuẩn bị nguồn tài chính đủ cho đứa bé này hoàn thành đại học và lấy vợ sinh con, anh sẽ nói đó là gói bảo hiểm mà cai ngục kia đã mua từ sớm, mà anh chỉ mang tiền giao cho hai mẹ con mà thôi.
Số tiền này tuyệt đối có thể giúp gia đình này giải quyết khó khăn trước mắt, cũng đủ để Ôn Văn giải quyết nhân quả giữa mình và bọn họ.
Mắt thấy đã gần tới giờ, Ôn Văn lấy ra một cái gương nhỏ, bắt đầu tập luyện nụ cười máy móc, anh không thể để người phụ nữ kia nghi ngờ thân phận của mình.
Đột nhiên một tiếng vang thật lớn truyền tới, âm thanh hỗn loạn từ bên ngoài truyền tới, khắp nơi đều là tiếng hét chói tai và tiếng còi xe ô tô vang vọng.
Ôn Văn vội vàng từ cửa sổ hành lang nhìn xuống, chỉ thấy một chiếc xe hàng cỡ lớn đang tông tứ tung trên con đường dưới tòa nhà, trên xe mơ hồ truyền ra hơi thở quỷ dị.
Mà ở dưới lầu là hai cơ thể bị tàn phá, Ôn Văn liếc mắt một cái liền nhận ra, hai người này chính là hai vị thân nhân của cai ngục mà anh muốn giúp đỡ...
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!"
Ôn Văn nghiến răng nghiến lợi nhìn chiếc xe hàng kia, chỉ cần chuyển giao số tiền kia xong thì anh đã có thể an tâm rồi, thế mà tài xế chiếc xe hàng kia lại không để anh an tâm!
Hơn nữa nếu là tai nạn xe bình thường thì chỉ có thể tính là hai mẹ con này không may thôi, chuyện thế này mỗi ngày đều phát sinh, Ôn Văn cũng chỉ có thể thở dài một tiếng mà thôi.
Nhưng trên chiếc xe hàng đã đâm chết hai mẹ con này có hơi thở siêu nhiên, Ôn Văn đương nhiên muốn có một câu trả lời hợp lý!
Ôn Văn trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài, kích hoạt sức mạnh của vô diện ma đuổi theo chiếc xe hàng kia.
Nơi này là ở gần rìa thành phố, vì thế Ôn Văn đuổi theo cũng không chặn nó lại.
Nếu anh làm một màn truy đuổi đại chiến với chiếc xe hàng kia như trong phim siêu anh hùng thì ảnh hưởng quá lớn, nhóm nhân viên hỗ trợ giải quyết hậu quả có lẽ sẽ mắng m* nó mất.
Vì thế Ôn Văn tính toán đợi xe hàng chạy tới nơi vắng người một chút mới giải quyết.
Trên ghế lái xe hàng là một người đàn ông có mạch máu phồng lên, trên người người này không có chút lông tóc nào, trên mặt là nụ cười hưởng thụ, ánh mắt tan rã không có ánh sáng.
Trong thùng xe nhốt hai người phụ nữ trẻ đẹp, bọn họ bị người đàn ông này tùy tiện bắt giữ trên đường, tài xế cũng không biết vì sao mình lại làm như thế, chẳng qua hắn cảm thấy như vậy chơi rất vui mà thôi.
Hiện giờ tình trạng của hắn là đang phê tới đỉnh, không muốn để ý tới bất cứ chuyện gì, chỉ muốn thuận theo dục vọng của mình mà làm, hơn nữa cảm thấy mạnh mẽ chưa từng có, có thể làm được tất cả.
Mà đúng lúc này một bóng đen từ trên trời giáng xuống, hai tay chống vào trước xe, đấu sức.
Người nọ bị xe đẩy về phía trước, hai chân tạo thành dấu vết thật sâu trên mặt đất, sau đó lốp xe hàng cùng nổ tung, rốt cuộc cũng ngừng lại.
Người từ trên giường giáng xuống này hiển nhiên chính là Ôn Văn, không phải anh không có khả năng trực tiếp làm chiếc xe này dừng lại, mà là nếu làm như thế thì người trong xe chắc chắn sẽ bị thương, vì thế anh mới dùng biện pháp tương đối nhẹ nhàng một chút.
Sau khi xe dừng lại, trên mặt tài xế kia lộ ra biểu cảm dữ tợn, hắn lôi ra một cây cờ lê thô do dài nửa mét, mở cửa xuống xe.
"Oắt con, mày quá lớn gan, dám chặn xe của tao, tao phải để mày biết lão tài xế không phải dễ trêu như thế!"
Cây cờ lê đánh thẳng về phía Ôn Văn, Ôn Văn híp mắt, trực tiếp chụp lấy cờ lê, sau đó một cước đá người đàn ông này văng ra ngoài.
"Chậc chậc, lão tài xế cơ đấy, thế mày lái xe cho tao xem thử xem?"
Sau khi đá bay người rồi, Ôn Văn nghẹo đầu đánh giá người đàn ông này, khi nãy bay trên trời không chú ý tới, hiện giờ xem hơi thở trên người người đàn ông này thì phát hiện giống hệt với Ngô Vọng!
Không phải con rối trò chơi của Ngô Vọng, mà là chính bản thân Ngô Vọng!
Đương nhiên, người này khẳng định không phải Ngô Vọng, nhưng vì sao hắn lại có cùng một dạng hơi thở với Ngô Vọng chứa?
Bắp thịt và mạch máu cuồn cuộn trên người làm người tài xế này trông rất đáng sợ, nhưng cao lắm chỉ có thể nghiền ép được Diệp sư phụ mà thôi, không thể xem là người siêu năng, một người nhỏ yếu như vậy thì có quan hệ gì với Ngô Vọng chứ?
Khi nãy Ôn Văn cũng không đá quá mạnh, người đàn ông kia lảo đảo đứng dậy, một lần nữa cười gằn xông về phía Ôn Văn, tựa hồ không nhận ra thực lực chênh lệch.
Vẻ mặt Ôn Văn bình tĩnh, bước tới trước tát một phát vào cằm hắn, hất bay hắn ra ngoài.
Trước lúc rơi xuống đất thì nhanh chóng vo tròn cây cờ lê rồi ném nhẹ ra ngoài, đập vào mặt người đàn ông kia, đánh hắn ngất đi.
"Người này khẳng định có vấn đề, chờ hắn tỉnh lại thì mình phải tra hỏi một phen."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo